Vị khách ung thư và câu nói khiến chàng phục vụ ngẫm về nghề

“Mày cho tao một cảm giác của đứa con trai chăm sóc ba mẹ chứ không đơn giản như là dịch vụ nhà hàng, cái mà tao không cảm nhận được từ những crew khác…”

series 1001 tình huống nks

"24/03/2023. Khuya 00:39 phút. ( Trích nhật ký chính mình, được viết từ Puerto Rico)

Hôm nay là một ngày khá dài với mình. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Chắc mình chia sẻ một vài điều khi mà chưa thể ngủ được vì vẫn còn suy nghĩ. Nói về chuyện nghề thì không biết mình đã gặp biết bao nhiêu kỉ niệm: vui có, buồn có, rất nhiều… Hôm nay là ngày chắc mình không thể nào quên trong quãng thời gian làm cái nghề dịch vụ này. Mình đã khóc. Không phải lần đầu đâu. Nhưng chắc lần này sẽ ăn sâu vào kí ức.

Chuyện là khi mình dần dần thân thiết với một đôi vợ chồng đã ngoài 70, tay chân lụ khụ, ngày nào cũng đến ngay chính khu làm việc của mình để ngồi và không muốn ngồi một chổ nào khác. Các bạn muốn biết lý do không?

- "Mày cho tao một cảm giác của đứa con trai chăm sóc ba mẹ chứ không đơn giản như là dịch vụ nhà hàng, cái mà tao không cảm nhận được từ những crew khác"

Nghe vui không? Ừ, mình đã vui khi nghe như thế. Bởi mình đã dành tâm huyết của mình vào cách phục vụ khách mà. Kết quả là họ đã cảm nhận được điều đó. Sự chu đáo của mình không hẳn là phục vụ một cách hoàn hảo nhất có thể mà còn là dành một tình yêu chân thành nữa.

Đến đây thôi, nếu kết thúc 1 tour như thế thì khá trọn vẹn nhỉ?

Nhưng niềm vui cả hai bị nghẹn lại, khi từ đằng xa mình thấy ông ấy ngồi khóc, nước mắt nó cứ nhảy giọt, cả hai vợ chồng ngồi nhìn nhau và cứ thế nhìn nhau mãi.

Nếu bạn là một nguời phục vụ thì lúc đó bạn sẽ làm gì? Nên đứng nhìn vì đó là chuyện riêng tư của khách hay hỏi han? Mình cũng đắn đo đó. Mình cũng chẳng biết nữa. Mình có thể làm ngơ để chạy đi làm công việc khác, nhưng rồi mình cũng đến để hỏi xem vấn đề gì và mình có thể hỗ trợ ông bà không. Sau một hồi nói chuyện thì mình hiểu vấn đề rồi rời đi. Ở một góc khuất, mình đứng lặng và nhìn ông ấy từ xa. Rồi tự dưng nước mắt nó cứ rơi.

Ông bị ung thư. Ông bà đã bên nhau gần 50 năm. Ông ấy cảm nhận rằng đây có thể là lần cuối ông đi cruise, khi mà vài ngày nay ông không thể điều khiển được chân tay như trước nữa. Ông ấy đang sợ, sợ đến nỗi bật khóc. Nhưng ông không sợ chết, mà cái ông sợ là bỏ bà ấy lại một mình, chính vì thế mà suốt buổi tối cả hai ngồi với nhau như lần cuối nhìn nhau…

Đó là cái mà ông đã thổ lộ với mình. Và hơn nữa, ông ấy làm mình nhớ đến ba. Nhưng ít ra trước lúc ra đi nguời ta vẫn có nhiều thứ để tận hưởng, nguời ta vẫn còn tình yêu, vẫn còn sự giàu có, và còn nhiều hơn những thứ để ở lại. Nhìn lại thì ba mình có những gì?

Thời gian nó cứ như vậy mà kéo dài ra, mình cảm nhận 1 tiếng như một ngày vậy, nặng trĩu. Một hồi bình tĩnh thì mình cũng bắt chuyện lại với ông bà, mình kể về hai đứa cháu của mình ở quê, kể về Việt Nam, kể về những điều vui mà mình đã gặp… Vậy là không khí cũng trở nên thoải mái hẳn, ông ấy cũng cười trở lại, sự nặng nề cũng dần bớt đi, ông đã ôm mình như ôm đứa con trai của ông vậy. Rồi ông nói với mình một câu trước khi về phòng: "Nếu như God thương ông, thì vài tháng sau ông sẽ trở lại. Lúc đó ông sẽ tìm Van Viet Nam".

Thế đấy, chuyện không quá dài nhưng đủ làm mình suy nghĩ về một đời nguời, và cả suy nghĩ về cái nghề này nữa chứ./.

Đó là chia sẻ của bạn Trương Cảnh đăng ngay dưới phần bình luận của cuộc thi kể chuyện: “1001 tình huống nghề khách sạn” do Hoteljob.vn phối hợp cùng fanpage Nghề Khách Sạn tổ chức và nhận được sự đồng cảm của cộng đồng nhân sự nghề. Đây có thể sẽ là bài viết hay, ý nghĩa của bộ phận F&B tham gia tranh giải.

Bạn cũng có câu chuyện, tình huống hay muốn chia sẻ? Hoặc quan tâm đến cuộc thi và muốn đọc thêm nhiều câu chuyện, tình huống ý nghĩa khác? Truy cập vào đây để tham gia dự thi hoặc tìm đọc những bài đăng thiết thực nhất nhé!

​Ms. Smile

Vị khách ung thư và câu nói khiến chàng phục vụ ngẫm về nghề
4.5 (335 đánh giá)
KIẾM TIẾN VỚI HOTELJOB.VN